Tự nhiên thèm quá một ngày chẳng làm gì, trốn lên núi và ngồi đọc tản văn. Đời nhẹ tênh trên từng con chữ. Thành phố ngộp ngạt quá, đau đáu quá những vội vã. Người có tình cũng khó giữ được người mình yêu. Vốn dĩ, thành phố chạy theo từng nhịp, trật một giai điệu là lạc ra khỏi dòng cảm xúc. Bạn thấy mình bất lực giữa những thanh âm vốn dĩ càng ngày càng xa. Thành phố đã không còn đủ đầy những cảm tình dành cho bạn. Người, mỗi lúc một đông và dòng chảy vẫn cứ cuồn cuộn cuốn theo những hối hả hằng ngày.
Có lần người ta bảo với bạn, sống ở Sài Gòn cực lắm, chạy theo không kịp là bị bỏ lại, bơ vơ. Ban đầu bạn không tin, vẫn có những dự định của riêng mình. Rồi dần dần bạn mới hiểu ra, thành phố đã chật chội nhiều quá. Bạn nhớ một bài văn "yêu người ngóng núi" của chị Tư. Rồi nhận thấy mình trong đó, rời khỏi thành phố là nhớ, nhưng ở lại thì vẫn muốn trốn đi biền biệt.
Bạn thương thành phố này vì đi đến đâu bạn cũng thấy đầy rẫy những kỷ niệm. Không với người này thì cũng với người khác, bạn ôm trong lòng nhiều quá những nỗi nhớ, để rồi một ngày nọ, bạn quên hết, mất sạch vì mình cũng đã bắt đầu chạy hối hả cho kịp một nhịp của Sài Gòn.
Bạn không muốn tin điều này, vì mình còn yêu lắm những khung cảnh quen thuộc chừng đâu mười năm trời, dù có thay đổi nhưng vẫn nhận ra. Bạn nhớ một hàng cây, một vòng xoay bị đập bỏ, nhớ bờ kênh cây cầu. Từng đoạn đường, từng con phố, đâu đâu bạn cũng đi qua cả rồi.
Rồi, bạn ôm mộng điền viên, muốn chạy lên Đà Lạt, sống nhẹ nhàng với từng tháng ngày lang thang. Trồng rau, bán buôn nhẹ nhàng gì đó. Miễn là cảm thấy dễ chịu với núi rừng, với cỏ cây và không khí xanh mát.
Cuộc đời, sao cứ mãi chạy tìm kiếm điều gì đó khó khăn.
Nhận xét
Đăng nhận xét