Đà Lạt vào hạ, là lúc nắng đã thôi không còn dịu dàng xuyên qua mấy lớp mây trời bàng bạc, thôi cho người ta cảm giác ấm áp buổi chớm mai ngọt lành, trong vắt. Những ban trưa không nghe thông reo từng nhịp buồn thương nhớ. Mùa hạ về, tưởng chừng Đà Lạt mất đi cái vẻ nên thơ vì tiết trời hết lạnh, vì không khí trong veo của sương sớm bay theo nắng và gió. Vậy mà, có một loài hoa chợt nở giữa đất trời phố núi, làm lòng người cũng tần ngần dăm ba phút. Phượng tím. Em chẳng rực rỡ, kiêu sa, như nhành phượng đỏ miền duyên hải dưới cái nắng hoàng tàn khô khốc. Em mang nét đặc trưng nhuộm buồn của núi rừng cao nguyên. Bằng lăng cũng tím đó, mà sao không mang được nét buồn như em, không mang được chút bần thần cho người ghé qua dừng lại ?
Phượng tím, em để lại cho Đà Lạt một nỗi buồn ngay cả khi thời tiết làm người ta khó chịu nhất, nhìn em cũng thấy dịu dàng như bao mùa trong năm. Đã bao lần hẹn em những ngày đầu hạ gặp lại, mà mãi biết bao nhiêu năm trời có gặp được đâu. Tới lúc mưa về ghé qua, Đà Lạt mát lành ngủ yên, thì em cũng chợt buông mình lả lơi theo gió. Tan tác. Cánh hoa tím lấm tấm dưới gốc cây, bay vào căn phòng nhỏ, rơi trên mái tóc đen, rụng giữa bâng quơ đất trời. Vậy là mùa phượng của phố núi qua nhanh như một cơn mưa rào, chẳng đợi chờ lữ khách đường xa, em cứ mặc sức vẽ vài nét riêng biệt cho Đà Lạt tháng tư, điểm một màu buồn của ngày mùa hạ. Rồi lúc nào đó, chúng ta lại gặp nhau em nhé.
Nhận xét
Đăng nhận xét