Tháng Ba chuyển mình sang tháng Tư bằng cái nắng gắt buổi sớm. Không khí mát lành đầu xuân đã bỏ rơi thành phố để mùa hạ bò sang, nóng rát. Tám giờ sáng, nhiệt độ đã lên gần con số ba mươi, người ta vội vã trốn dưới tán cây, núp mình trong tòa nhà mát lạnh, mặc kệ thế giới bên ngoài.
Mùa này, ra đường có mà nổi quạo.
Giờ ý nghĩ duy nhất của bạn là muốn chạy trốn về miền duyên hải cho đỡ nóng, nhưng mà ngoài đó chắc gì không khắc nghiệt hơn trong thành phố này đâu. Chỉ là ngoài kia người ít, gió lộng lên trời theo từng đợt, cây cỏ cũng nhiều, mát rười rượi dưới vòm cây xoài. Xứ ngoài đó xoài nhiều, tán rộng nên trốn nắng là cách tốt lành nhất.
Không thì bạn tính đến lên Đà Lạt, ban ngày nghe dân ở đó bảo cũng nóng nhưng ít ra không khí lành lạnh dễ chịu của phố núi làm người bạn nhẹ tênh, quên đi nhiều thứ, đợi đến chiều tà đi dạo cũng tốt. Ai đâu như Sài Gòn, mùa nóng người ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thành phố lung linh trong hơi nóng ngùn ngụt bốc lên, cây cỏ chết trân, người cũng khô queo hao gầy. Ai ai đều mong ngóng một cơn mưa rào dưới trời chiều mây đen quằn quện kéo đến, thét gào trong chốc lát rồi tan đi, để lại cho thành phố nỗi tiếc nuối "Mây kéo đen vậy mà không có một hột mưa".
Ta đã quá quen với kiểu thời tiết đỏng đảnh của Sài Gòn, nhìn trời nghe mùi gió là biết mưa đến hay không. Ngó lịch đếm ngày xem là biết khi nào cơn hạn kéo về, nung nấu thành phố trong cả những buổi đêm hầm hập.
Mùa này, ra đường có mà nổi quạo.
Giờ ý nghĩ duy nhất của bạn là muốn chạy trốn về miền duyên hải cho đỡ nóng, nhưng mà ngoài đó chắc gì không khắc nghiệt hơn trong thành phố này đâu. Chỉ là ngoài kia người ít, gió lộng lên trời theo từng đợt, cây cỏ cũng nhiều, mát rười rượi dưới vòm cây xoài. Xứ ngoài đó xoài nhiều, tán rộng nên trốn nắng là cách tốt lành nhất.
Không thì bạn tính đến lên Đà Lạt, ban ngày nghe dân ở đó bảo cũng nóng nhưng ít ra không khí lành lạnh dễ chịu của phố núi làm người bạn nhẹ tênh, quên đi nhiều thứ, đợi đến chiều tà đi dạo cũng tốt. Ai đâu như Sài Gòn, mùa nóng người ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thành phố lung linh trong hơi nóng ngùn ngụt bốc lên, cây cỏ chết trân, người cũng khô queo hao gầy. Ai ai đều mong ngóng một cơn mưa rào dưới trời chiều mây đen quằn quện kéo đến, thét gào trong chốc lát rồi tan đi, để lại cho thành phố nỗi tiếc nuối "Mây kéo đen vậy mà không có một hột mưa".
Ta đã quá quen với kiểu thời tiết đỏng đảnh của Sài Gòn, nhìn trời nghe mùi gió là biết mưa đến hay không. Ngó lịch đếm ngày xem là biết khi nào cơn hạn kéo về, nung nấu thành phố trong cả những buổi đêm hầm hập.
Bạn đã quen dần với kiểu thời tiết mưa xối xả chừng đâu mười, mười lăm, hai mươi phút giữa tháng Tư, tháng Năm, bụng nghĩ chắc mưa xong mát lắm, nhưng không, lát nữa con đường đầy bọt trắng đã khô ran, trời oi bức hơn cả trước khi bạn trông ngóng một cơn mưa rào.
Và thành phố này, cứ đầy rẫy những cảm xúc theo từng mùa, từng tháng. Bạn đang chờ đợi một mùa mưa đến sau những tháng ngày cảm xúc bị đốt trơ trọi giữa nắng tháng Tư, tháng Năm.
Nhận xét
Đăng nhận xét