Chuyển đến nội dung chính

Đôi dòng kinh kệ






Khi nãy vừa đọc được đoạn kinh luận của cậu bạn kia, tự nhiên thấy mình còn trần gian quá. Rốt cuộc bao nhiêu ham muốn, dục vọng cuối cùng cũng chưa bao giờ dừng lại, dù một phút giây. Thế nào là không, thế nào là không có không có gì...

Cuộc đời này có hàng vạn nỗi đau chồng chất, dằn xéo lên một tâm hồn. Đi qua hết từng ấy kham khổ đó, chắc có lẽ có người sẽ hiểu rõ chân tướng của thế gian này, cũng có người sa vào những hoang lạc cuộc đời. Có người nặng tình với nhân gian, không nỡ bỏ đi những yêu ghét hận thù lưu luyến, thế là họ mắc kẹt giữa muôn hình vạn trạng nỗi đau thống khổ. Và, có một loại người ở trong nguy hiểm mà chẳng biết mình nguy hiểm, đó là nghĩ mình đã hoàn toàn chuyển hóa được những ham muốn đó.

Nói cho cùng, bản thân mình đã thấy được những thật tướng của thế gian nhưng lại không biết tận dụng sự thấy đó để sống tốt hơn, mà lại sợ và trốn tránh trong những bình yên ngụy tạo.

Sợ phải đối mặt với những niềm tin đặt sai chỗ, sợ phải chọn những con đường luồn lách để đạt được mục tiêu, vì con đường chân chính khó lòng mà đến được. Sợ phải toan tính mưu mẹo để lừa lọc lẫn nhau. Sợ cái cách nói cười trước mặt mà lòng thì chưa bao giờ thích.

Và nội tâm của mình đã phân chia ra hai thái cực xấu - tốt rõ ràng. Rõ đến nỗi nhiều khi nó trỗi dậy mình cũng phải sợ với những suy nghĩ đó. Đôi khi là ham muốn những thứ như tiền tài, danh vọng, địa vị, tình yêu, tình dục nhưng bị kiềm hãm bởi cái tôi còn lại bên thái cực thanh tịnh.

Có lần, anh bảo mình trong bản thể của em sao xuất hiện quá nhiều luồng mâu thuẫn. Mình đi tìm câu hỏi tại sao và cho đến hôm nay khi hai trạng thái đó xuất hiện rõ rệt mình mới hiểu. Từ trước cho đến nay chưa bao giờ những ham muốn đó bị điều phục, nó luôn vờn quanh để trổi dậy.


Lâu rồi không lên chùa, tự cảm thấy bản thân có đôi lúc vương bụi hồng trần nên không dám bước vào thiền môn thanh tịnh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhật ký những ngày có em bên cạnh

Ngày 11/10/2021, Em nằm kế bên, như những gì mong mỏi cả thời gian qua cuối cùng cũng được viên mãn. Thật ra rất lâu rồi mới có cảm giác bình yên bên cạnh người mình yêu như vậy. Phải mà khoảnh khắc cảm giác này cứ được ngưng đọng mãi, mặc dù biết thời gian thì vĩnh hằng, còn vạn vật lại hữu hạn. Chỉ thầm cầu mong, một lúc nào đó mỗi ngày đều nhìn thấy em ngủ bình yên bên cạnh mình như vậy.  Tí nữa sẽ gọi một món ăn gì đó ngon lành, để cả hai cùng thưởng thức. Rồi nói về vài chuyện đời thường, đơn giản đi cùng nhau qua năm dài tháng rộng.  Yuki, 

Nhật ký những ngày không có em bên cạnh

Trở thành người thứ Ba, vốn dĩ từ khi bắt đầu đã sai, mỗi một bước đi đều mang nặng nhiều tâm tư. Ngày trước từng tựa hứa với lòng không cầu bách niên giai lão, chỉ cầu tuế nguyệt tĩnh hảo. Vậy mà cuối cùng cũng vì một chữ "tình" mà quay lại ngày cũ. Những ngày không có em bên cạnh, thời gian không cần kéo dài cũng tự giãn ra, một giờ chờ đợi, hai tiếng ngóng trông, ba khắc mong mỏi,...yêu em, nhưng sao lại đau đến như vậy ?  Từng nghe những người đi qua thời cuộc nói rằng, trong mối quan hệ ba người, chỉ cần một người đòi hỏi so đo, thì người đó chắc chắn thua rồi. Cũng như việc, trong mối quan hệ hai người, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua vậy. Cái gì mình cũng đã thua.  Ngày trước vẫn giữ quan điểm, sẽ cố gắng đối xử tốt với người đến sau, dù cho cảm xúc đã tan vỡ, nhưng kỳ thực mọi chuyện dù cho có dốc hết sức vun vén, cũng thực không thể có được điều mình mong muốn. Trong thế giới phồn hoa này mà tâm lại nguội lạnh, thế đạo vốn không nên như vậy.  Có vẻ những câu chuyệ

Hạnh phúc đẹp nhất

Chuyện của mười lăm năm, Mình và An tính ra, vẫn còn chút duyên phận, vì vậy nên mỗi lần gặp lại dù có thêm xa cách nhưng có lẽ vẫn lưu giữ vài phần liên kết. Thuở niên thiếu chính là vì có cậu ta mà được đặt tên theo hai chữ "trọn vẹn". An không cao, nhưng thân hình chuẩn slim fit, lại làm trong diện cần xài thể lực, nên body rất đẹp, tóc bây giờ lại uốn lên theo style thịnh hành nhìn rất thụ, mắt An đẹp và buồn, như nhiều năm qua vẫn vậy. Cậu ta ăn mặc giản dị, mà lại rất cuốn hút, có lần đi dự đám cưới của một đứa bạn trong nhóm, An mang giày trắng, mặc áo sơ mi trắng, kỳ thực nhìn trông điển trai cực kỳ.  Mình cùng An năm đó đi qua nhiều niềm vui tuổi thơ, lúc thanh xuân vì những nẻo đường riêng mà chia cách nhau. Từng hứa hẹn, cũng từng lỡ hẹn, từng giận hờn cũng từng chia xa, từng từ biệt cũng từng hẹn gặp lại, từng vương vấn cũng từng đau buồn, từng nhớ, từng quên. Mỗi một đoạn thời gian, chập chờn và mơ hồ đều có cậu ta trong trí nhớ. Ở Sài Gòn, chạy trốn An, để dốc h