Đôi khi nỗi buồn và sự cô đơn quyện vào nhau lại làm cho con người ta nhạy cảm hơn với nhiều thứ xung quanh. Điều mà nhiều khi niềm vui chưa bao giờ mang lại được trọn vẹn.
Hôm qua đi làm về giữa mưa phố khuya Sài Gòn, chạy về gần tới nhà thì nghe tiếng của bà Gánh - cái tên mà nhiều người vẫn thường hay gọi người đàn bà tầm 40 tuổi, bán hàng rong ở gần khu nhà trọ mình:
"Ghé ủng hộ dùm mấy bịch bánh tráng đi mậy, trời mưa bán ế quá!"
Lúc đó cũng mệt tính chạy về luôn mà thấy trời khuya rồi lại vẫn còn mưa tầm tã, nên thôi ghé vào chơi ăn vặt tí hẵn về. Ngồi nép dưới mái hiên nhà, nghe bà Gánh vừa kể vừa cười vô tư: "Nay trời mưa lớn quá, ngồi bán mà mưa nó tạt ướt hết quần áo, lát về không biết sao ngủ". Mình cũng chỉ biết cười, vì biết quần áo bà gửi ở tiệm uốn tóc quen cuối phố, đem theo đi bán không tiện mà giờ đó thì tiệm đóng cửa mất rồi, nên không lấy được đồ để thay.
Ngồi ăn bịch bánh tráng trộn cay cay giữa đêm mưa, quay sang tám vài ba chuyện với bà Gánh rồi mình cũng xuýt xoa: "Trời mưa ăn bánh tráng cay nên cũng ấm hen bà". Bả tiếp chuyện: "Tụi bây có nhà trời vầy ngủ ấm, tao mấy ngày này ngủ ngoài đường lạnh lắm mầy" nói rồi bả cười giòn tan. Mình cũng cười nhưng lòng nặng thêm vài điều để suy nghĩ. Cuộc đời này, nhiều cảnh đời còn cơ khổ quá. Vậy mà khi nói chuyện với bà Gánh, lúc nào cũng thấy một sự vô tư đến lạ kỳ, không phải giả tạo để sống. Có lẽ vì hơn 20 năm buôn bán với gánh hàng rong ở Sài Gòn này, bà đã quen với việc sống chung cùng nỗi cơ cực, nên chấp nhận lấy nó như một điều hiển nhiên mà vô tư tiếp tục sống, tiếp tục kiếm tiền mưu sinh gửi về cho gia đình ngoài miền Trung nghèo khó..~
Vậy đó, ngay cả trong những nụ cười, là đã ẩn chứa một tiếng lòng thầm kín. Nên mình bắt đầu nhận ra ranh giới giữa khổ đau và hạnh phúc, đó là cái bình yên trong chính nỗi buồn của bản thân. Như vậy mới có thể tinh thế nhìn lại cuộc đời này một cách chậm rãi, nhẹ nhàng. Chứ không phải ồn ào vội vã đi qua từng ngày, chỉ để tìm kiếm niềm vui của buổi hôm sau.
Nhận xét
Đăng nhận xét