Chuyển đến nội dung chính

Gánh quà vặt tuổi thơ




Đôi khi nỗi buồn và sự cô đơn quyện vào nhau lại làm cho con người ta nhạy cảm hơn với nhiều thứ xung quanh. Điều mà nhiều khi niềm vui chưa bao giờ mang lại được trọn vẹn. 

Hôm qua đi làm về giữa mưa phố khuya Sài Gòn, chạy về gần tới nhà thì nghe tiếng của bà Gánh - cái tên mà nhiều người vẫn thường hay gọi người đàn bà tầm 40 tuổi, bán hàng rong ở gần khu nhà trọ mình: 

"Ghé ủng hộ dùm mấy bịch bánh tráng đi mậy, trời mưa bán ế quá!"

Lúc đó cũng mệt tính chạy về luôn mà thấy trời khuya rồi lại vẫn còn mưa tầm tã, nên thôi ghé vào chơi ăn vặt tí hẵn về. Ngồi nép dưới mái hiên nhà, nghe bà Gánh vừa kể vừa cười vô tư: "Nay trời mưa lớn quá, ngồi bán mà mưa nó tạt ướt hết quần áo, lát về không biết sao ngủ". Mình cũng chỉ biết cười, vì biết quần áo bà gửi ở tiệm uốn tóc quen cuối phố, đem theo đi bán không tiện mà giờ đó thì tiệm đóng cửa mất rồi, nên không lấy được đồ để thay. 

Ngồi ăn bịch bánh tráng trộn cay cay giữa đêm mưa, quay sang tám vài ba chuyện với bà Gánh rồi mình cũng xuýt xoa: "Trời mưa ăn bánh tráng cay nên cũng ấm hen bà". Bả tiếp chuyện: "Tụi bây có nhà trời vầy ngủ ấm, tao mấy ngày này ngủ ngoài đường lạnh lắm mầy" nói rồi bả cười giòn tan. Mình cũng cười nhưng lòng nặng thêm vài điều để suy nghĩ. Cuộc đời này, nhiều cảnh đời còn cơ khổ quá. Vậy mà khi nói chuyện với bà Gánh, lúc nào cũng thấy một sự vô tư đến lạ kỳ, không phải giả tạo để sống. Có lẽ vì hơn 20 năm buôn bán với gánh hàng rong ở Sài Gòn này, bà đã quen với việc sống chung cùng nỗi cơ cực, nên chấp nhận lấy nó như một điều hiển nhiên mà vô tư tiếp tục sống, tiếp tục kiếm tiền mưu sinh gửi về cho gia đình ngoài miền Trung nghèo khó..~

Vậy đó, ngay cả trong những nụ cười, là đã ẩn chứa một tiếng lòng thầm kín. Nên mình bắt đầu nhận ra ranh giới giữa khổ đau và hạnh phúc, đó là cái bình yên trong chính nỗi buồn của bản thân. Như vậy mới có thể tinh thế nhìn lại cuộc đời này một cách chậm rãi, nhẹ nhàng. Chứ không phải ồn ào vội vã đi qua từng ngày, chỉ để tìm kiếm niềm vui của buổi hôm sau. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhật ký những ngày có em bên cạnh

Ngày 11/10/2021, Em nằm kế bên, như những gì mong mỏi cả thời gian qua cuối cùng cũng được viên mãn. Thật ra rất lâu rồi mới có cảm giác bình yên bên cạnh người mình yêu như vậy. Phải mà khoảnh khắc cảm giác này cứ được ngưng đọng mãi, mặc dù biết thời gian thì vĩnh hằng, còn vạn vật lại hữu hạn. Chỉ thầm cầu mong, một lúc nào đó mỗi ngày đều nhìn thấy em ngủ bình yên bên cạnh mình như vậy.  Tí nữa sẽ gọi một món ăn gì đó ngon lành, để cả hai cùng thưởng thức. Rồi nói về vài chuyện đời thường, đơn giản đi cùng nhau qua năm dài tháng rộng.  Yuki, 

Nhật ký những ngày không có em bên cạnh

Trở thành người thứ Ba, vốn dĩ từ khi bắt đầu đã sai, mỗi một bước đi đều mang nặng nhiều tâm tư. Ngày trước từng tựa hứa với lòng không cầu bách niên giai lão, chỉ cầu tuế nguyệt tĩnh hảo. Vậy mà cuối cùng cũng vì một chữ "tình" mà quay lại ngày cũ. Những ngày không có em bên cạnh, thời gian không cần kéo dài cũng tự giãn ra, một giờ chờ đợi, hai tiếng ngóng trông, ba khắc mong mỏi,...yêu em, nhưng sao lại đau đến như vậy ?  Từng nghe những người đi qua thời cuộc nói rằng, trong mối quan hệ ba người, chỉ cần một người đòi hỏi so đo, thì người đó chắc chắn thua rồi. Cũng như việc, trong mối quan hệ hai người, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua vậy. Cái gì mình cũng đã thua.  Ngày trước vẫn giữ quan điểm, sẽ cố gắng đối xử tốt với người đến sau, dù cho cảm xúc đã tan vỡ, nhưng kỳ thực mọi chuyện dù cho có dốc hết sức vun vén, cũng thực không thể có được điều mình mong muốn. Trong thế giới phồn hoa này mà tâm lại nguội lạnh, thế đạo vốn không nên như vậy.  Có vẻ những câu chuyệ

Hạnh phúc đẹp nhất

Chuyện của mười lăm năm, Mình và An tính ra, vẫn còn chút duyên phận, vì vậy nên mỗi lần gặp lại dù có thêm xa cách nhưng có lẽ vẫn lưu giữ vài phần liên kết. Thuở niên thiếu chính là vì có cậu ta mà được đặt tên theo hai chữ "trọn vẹn". An không cao, nhưng thân hình chuẩn slim fit, lại làm trong diện cần xài thể lực, nên body rất đẹp, tóc bây giờ lại uốn lên theo style thịnh hành nhìn rất thụ, mắt An đẹp và buồn, như nhiều năm qua vẫn vậy. Cậu ta ăn mặc giản dị, mà lại rất cuốn hút, có lần đi dự đám cưới của một đứa bạn trong nhóm, An mang giày trắng, mặc áo sơ mi trắng, kỳ thực nhìn trông điển trai cực kỳ.  Mình cùng An năm đó đi qua nhiều niềm vui tuổi thơ, lúc thanh xuân vì những nẻo đường riêng mà chia cách nhau. Từng hứa hẹn, cũng từng lỡ hẹn, từng giận hờn cũng từng chia xa, từng từ biệt cũng từng hẹn gặp lại, từng vương vấn cũng từng đau buồn, từng nhớ, từng quên. Mỗi một đoạn thời gian, chập chờn và mơ hồ đều có cậu ta trong trí nhớ. Ở Sài Gòn, chạy trốn An, để dốc h