Giữa những chuyến đi bị chia cách bởi đoạn đường dài thê lương thăm thẳm, người ta ngại ngùng phải lên xe với cơn say chếnh choáng.
Mình cũng vậy, thích quăng ánh nhìn ra những xa khơi vời vợi, những cảnh quan lộng lẫy dưới nắng vàng óng ánh, bên rừng cỏ tươi xanh và ngoài biển cả long lanh lên những diệu kỳ, mờ ảo. Nhưng chia cách mấy khoảnh khắc đó là nỗi sợ cơn say tìm về, ồ ạt và quên mất cả dọc đường cũng có vài điều thú vị. Vậy là bỏ dở những chuyến đi trong giấc ngủ hồi sức, trong những mỏi mệt tuổi trẻ. Tự nhiên nghĩ, không biết đã bao lâu rồi mình chưa đi ra xa khỏi những nơi quen thuộc như Đà Lạt, Lagi ?
Ừ, thì những khoảnh khắc sợ phải đối diện với cảnh vật mới, con người mới nó làm người ta chùn bước, nên chỉ muốn đi quẩn quanh những nơi có bạn, có tình thương dù trở lại nơi đó một mình vẫn cảm thấy lòng đủ đầy một khoảnh khắc êm ấm
Hôm qua về biển, leo lên đồi cát vàng ươm thênh thang, thấy bản thân chông chênh giữa muôn trùng cồn cát cao vời vợi. Mặt trời vừa vươn mình thức dậy sau làn mây đen xì kịt cỡm, vắt ngang qua bầu trời trong xanh. Biển nằm đó, uốn mình theo cung đường ven vách núi, nhìn từ xa như ai đó vẽ lên lớp sơn dầu bóng loáng phản chiếu màu của trời. Sóng ì ạch lăn vào bờ nhẹ nhàng tựa dỗ dành bờ cát ngủ thêm chút nữa. Mọi thứ cứ làm người ta dễ chịu đến lạ, dù trong cơn say chếnh choáng pha chút khói xăng làm khó chịu đường hô hấp, nhưng đâu đó hương biển lùa vào trong thính giác một mùi nồng nàng mằn mặn.
Vậy là một bình minh dự báo nhiều điều mới mẻ sắp đến, một con đường mới phải đi, những thênh thang cuộc đời rộng mở sau vài ba hồi do dự, đắn đo. Ừ, chúng ta đã từng vui vẻ. Như vậy là đủ.
Nhận xét
Đăng nhận xét