Mình biết, khi lớn lên người ta có nhiều điều giấu kín bỏ lại trong lòng. Sở thích không còn là mục tiêu duy nhất hướng đến, nó còn đi đôi với dòng đời. Công việc. Thứ nuôi nấng bản thân tồn tại song song cùng việc sống phải ý nghĩa. Nhỏ bạn hay kể về những đổi thay của đời và người. Nó bảo mình cũng y vậy, không dám đi quá xa khỏi Sài Gòn hơn bốn trăm cây số. Tới những nơi quen thuộc, về mấy chỗ xa xưa. Mình cứ lủi thủi quanh quẩn trong cái mớ cũ kĩ. Than thở về những điều đã trở thành thứ bỏ đi của người khác, hoặc tạm cất đó lâu lâu mang ra ngắm nghía, thì cũng không khác gì chính mình kẹt lại. Vì sợ nên chưa dám bước ra khỏi vùng bình yên, đã từng đẹp. Ở lại đó, như thể hiện tại cũng vui vẻ vậy...
Mình mệt mỏi phải vật lộn với cuộc sống xung quanh, với những con người giờ lúc nào cũng chực chờ xô đẩy mình rơi xuống vực. Mệt với thói đời và miệng người, xô bồ theo năm tháng. Ai cũng mang trên mặt nụ cười, mà sao nhiều đêm lại thấy nước mắt rơi. Thời buổi rối ren cùng chén cơm manh áo, đã mỏi mệt nhau lắm rồi, sao cứ mãi hoài hại nhau. Hoặc nhẹ hơn đôi chút, ghét nhau ?
Mình hay viết về những thứ cô đơn, viết như chỉ để cho người cần đọc, đọc được. Nhưng chữ vốn nhiều mà lại nặng nhọc, thành ra người ta cũng lướt qua. Ở đời, vốn dĩ cuộc sống của nhau đã không trọn vẹn, thì hơi đâu lo nghĩ cho kẻ khác.Việc đối đãi hết lòng hết dạ như mấy năm về trước, nhìn lại sao thấy xa xôi dữ dội. Hoặc do bản thân mình cũng đã thay đổi cách nhìn về con người.
Có anh kia bảo mình là tổng hợp của một mớ tiêu cực, lầy lội và tăm tối. Cũng phải thôi. Lâu rồi mình không còn khuyên bảo được ai cười tươi sáng tràn trề hy vọng, để đón nhận vài điều không như ý. Lại có người bảo buông bỏ vài thứ ra cho lòng thanh thản. Mình nghiệm lại xem, coi còn gì để bỏ hay không. Nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng có gì ngoài mớ kỷ niệm. Thù hận không có, yêu thương không có, tham vọng cũng không. Vậy rốt cuộc mình còn gì để bỏ xuống ?
Người ta hay tiếc hoài về mấy điều xa xưa, không phải vì nó hơn hẳn với ngày nay, đôi khi nó còn thua thiệt so với hiện tại. Nhưng vì ở đó nó có chứa chấp con người.
Những con người ở lại. Trong trí nhớ.
Mình mệt mỏi phải vật lộn với cuộc sống xung quanh, với những con người giờ lúc nào cũng chực chờ xô đẩy mình rơi xuống vực. Mệt với thói đời và miệng người, xô bồ theo năm tháng. Ai cũng mang trên mặt nụ cười, mà sao nhiều đêm lại thấy nước mắt rơi. Thời buổi rối ren cùng chén cơm manh áo, đã mỏi mệt nhau lắm rồi, sao cứ mãi hoài hại nhau. Hoặc nhẹ hơn đôi chút, ghét nhau ?
Mình hay viết về những thứ cô đơn, viết như chỉ để cho người cần đọc, đọc được. Nhưng chữ vốn nhiều mà lại nặng nhọc, thành ra người ta cũng lướt qua. Ở đời, vốn dĩ cuộc sống của nhau đã không trọn vẹn, thì hơi đâu lo nghĩ cho kẻ khác.Việc đối đãi hết lòng hết dạ như mấy năm về trước, nhìn lại sao thấy xa xôi dữ dội. Hoặc do bản thân mình cũng đã thay đổi cách nhìn về con người.
Có anh kia bảo mình là tổng hợp của một mớ tiêu cực, lầy lội và tăm tối. Cũng phải thôi. Lâu rồi mình không còn khuyên bảo được ai cười tươi sáng tràn trề hy vọng, để đón nhận vài điều không như ý. Lại có người bảo buông bỏ vài thứ ra cho lòng thanh thản. Mình nghiệm lại xem, coi còn gì để bỏ hay không. Nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng có gì ngoài mớ kỷ niệm. Thù hận không có, yêu thương không có, tham vọng cũng không. Vậy rốt cuộc mình còn gì để bỏ xuống ?
Người ta hay tiếc hoài về mấy điều xa xưa, không phải vì nó hơn hẳn với ngày nay, đôi khi nó còn thua thiệt so với hiện tại. Nhưng vì ở đó nó có chứa chấp con người.
Những con người ở lại. Trong trí nhớ.
Nhận xét
Đăng nhận xét